DROPS OF WATER (NHỮNG GIỌT NƯỚC)

(Nghe và chép lại từ bài phát biểu bằng Anh ngữ với quan khách Mỹ và nhất là các cháu người Mỹ gốc Việt nhân dịp Tưởng Niệm 30-4 tại Raleigh, North Carolina 2017. Phía dưới là phần chuyển sang tiếng Việt. Vì phát biểu ứng khẩu nên mong quý anh chị em thông cảm cho sai sót khi nghe)

[To American speaker and guests]

First of all, I would like to thank you for your knowledge, your sympathy to the cause of Vietnam. I recognize some American friends here, so I ‘d like to recognize you, and thank you so much if any of you fought in the Vietnam war. I remember when I was young, so many Americans came to Vietnam to help us out.

We lost the war but we did not lose the cause. The cause is still there. And I believe, one day, the blood of Americans shed in Vietnam soil will be honored openly and publicly. One day, we will have a monument to honor those sacrificed, a monument will be built in Vietnam. So, I just would like to thank you for your contribution to the freedom of Vietnam.

The war ended in 1975 but the fight for freedom continued, and we will continue until Vietnam is fully restored freedom and democracy.

[To young Vietnamese Americans]

You are very lucky. If you were born 40 years ago, like Khải or many in middle age generations, your life was very difficult.

One thing you should never forget, each generation has their own responsibilities for the country.

Seventy years ago, your grandfather, your father fought very hard. In my generation, I do my job here, trying to send the messages from older generations to you. But one day, Vietnam becomes freedom or not, depending a lot on your efforts.

Do not ever forget one thing that Vietnamese community is very much different from the other communities. People from Iceland, Scotland, Italy …when they left their country to come to the US, the only thing in their mind is building their future. They have the past, but they do not carry the past along. They were heading to the future of their own, the future of their life.

But your parents are different, your grandparent is different. We carry the country. We carry the dream of those people who did not finish in their life. We try to complete that dream.

Vietnam will be free. One day, you do everything you can to return the hardship your parents had to be suffering for so many years.

I want to tell you a story that I just read.

Latvia is a country very far from us. Estonia is a country very far from us. Their countries are just about two million people, and how can they become independent? Not only independence, but they became democratic countries, very powerful economic countries, and most important thing is they got away from Russia ‘s domination for so many years.

Because their young generations continued the tradition to fight for freedom.

I remember in 1990, a story like this. When Latvia became free. A reporter from New York Times came over to interview the young people “how do you think about when your country became free?” One twenty year old girl answered, “Nothing, nothing is important. That was normal. Latvia is always independent. I learnt that from my parents, my grandparent. “

Most people who fought for freedom of Latvia were never born in a free country. Only chance that country democratic was 1918. Eighty years before the country became independent, so none of them were ever born in the free time, in the republic time. But they carry the responsibilities in their life. They learnt history from their parents, and they know what to do.

Most people who protested against Soviet Union do not know much about freedom, because most of their life was under communism. But the only thing they have in their mind that Latvia is independent and Latvia was a democratic country.

Same thing to you.

You were born in this country. But do not forget that, do not forget that, when your parents came here, it was so difficult. Many parents had to work at minimum wage to raise you up.

What you have today. You became engineers, you became doctors, you became Ph. D. All of you have it now, not easy. Very hard. We lived through such a difficult time, so immense time.

So do not forget that, and please continue to do anything you can to build your community here, to support for the freedom fighting going on now at this time in Vietnam.

Whatever you do now will be carried to the next generations. Like I said, my brothers are sitting here, they did everything they could. They did not complete their goal. But the goal has never stopped. The goal carried to my generation. And as long as I live in this world I will continue to fight for freedom of Vietnam.

The life of a person goes away very quickly. Just like a leaf dropping off a tree. But the tree is still there. The tree never dies. So please do anything you can to help out.

Because we got to die one day, and you will grow up, and you may go away some days, your children grow up. But the water of the river is still running. Running in your mind just like Vietnamese history.

We fought so hard in thousand years. There was no internet by that time. No Facebook by that time. Nothing. One village to another takes days and days to get over. But our ancestors still fought hard, and Vietnam is an independent country.

So, please do anything, anything you can. Get together. You do not need to do big ones. You do not need to do big projects. Just a little thing, just a drop of water. Drops of water make a river. Drops of water make an ocean. Do not try anything too big. Try a little thing in a small community, small house, small village, and one day Vietnam will become freedom again.

Thank you

Tran Trung Dao

NHỮNG GIỌT NƯỚC

Phát biểu trong lễ tưởng niệm 30-4 tại North Carolina 2017

[Với diễn giả và khách mời người Mỹ]

Trước hết, tôi muốn nói “Cảm ơn” sự hiểu biết của quý vị, sự đồng cảm của quý vị đối với lý tưởng của Việt Nam. Tôi nhận ra một số khách mời người Mỹ ở đây, vì vậy tôi muốn chào quý vị, và cảm ơn rất nhiều nếu có ai trong số quý vị đã chiến đấu trong chiến tranh Việt Nam. Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, rất nhiều người Mỹ đã đến Việt Nam để giúp đỡ chúng tôi.

Chúng ta đã thua trong chiến tranh nhưng chúng ta không đánh mất chính nghĩa. Chính nghĩa vẫn còn đó. Và tôi tin, một ngày không xa, máu của những người Mỹ đổ ra trên đất Việt Nam sẽ được vinh danh một cách công khai. Một ngày, chúng tôi sẽ có một tượng đài để vinh danh những hy sinh đó, một tượng đài sẽ được xây dựng ở Việt Nam. Vì vậy, tôi chỉ xin cảm ơn quý vị đã đóng góp cho nền tự do của Việt Nam.

Chiến tranh kết thúc vào năm 1975 nhưng cuộc đấu tranh giành tự do vẫn tiếp tục, và chúng tôi sẽ tiếp tục cho đến khi Việt Nam tự do và dân chủ được khôi phục hoàn toàn.

[Gửi tới những bạn trẻ người Mỹ gốc Việt]

Các em rất may mắn. Nếu các em sinh ra cách đây 40 năm, giống như Khải hoặc nhiều người ở thế hệ trung niên, cuộc sống của các em đã gặp nhiều khó khăn.

Một điều các em đừng bao giờ quên, mỗi thế hệ đều có những trách nhiệm riêng đối với đất nước. Bảy mươi năm trước, ông của các em, cha của các em đã chiến đấu rất gian nan. Ở thế hệ của tôi, tôi làm công việc của mình ở đây, cố gắng gửi những lời ủy thác từ các thế hệ trước tới các em. Nhưng một ngày nào đó, Việt Nam có trở thành tự do hay không, tùy thuộc rất nhiều vào nỗ lực của các em.

Đừng bao giờ quên một điều rằng cộng đồng Việt Nam khác nhiều so với các cộng đồng khác. Những người từ Iceland, Scotland, Ý… khi rời đất nước họ để đến Mỹ, điều duy nhất trong ý thức họ là xây dựng tương lai cho mình. Họ có quá khứ, nhưng họ không mang theo quá khứ. Họ hướng tới tương lai của chính họ, tương lai của cuộc đời họ.

Nhưng cha mẹ của các em khác, ông bà của các em khác. Chúng tôi mang theo quê hương. Chúng tôi mang theo ước mơ của những người chưa hoàn thành trong cuộc đời họ. Chúng tôi cố gắng hoàn thành ước mơ đó. Việt Nam sẽ trở thành một nước tự do. Một ngày nào đó, cáe em sẽ làm tất cả những gì có thể để bồi hoàn lại sự vất vả mà cha mẹ các em đã phải gánh chịu trong bao nhiêu năm.

Tôi muốn kể cho em nghe một câu chuyện mà tôi vừa mới đọc. Latvia là một đất nước rất xa chúng ta. Estonia là một quốc gia rất xa chúng ta. Đất nước của họ chỉ có khoảng hai triệu người, và làm thế nào họ có thể trở nên độc lập? Không chỉ độc lập mà họ còn trở thành những quốc gia dân chủ, những quốc gia rất hùng mạnh về kinh tế, và điều quan trọng nhất là họ đã thoát khỏi ách thống trị suốt nhiều năm của Nga. Bởi vì thế hệ trẻ của họ đã tiếp nối truyền thống đấu tranh cho tự do.

Tôi nhớ vào năm 1990, một câu chuyện như thế này. Khi Latvia trở thành tự do. Một phóng viên của báo New York Times đã đến để phỏng vấn những người trẻ tuổi “các bạn nghĩ thế nào về thời điểm đất nước của các bạn được tự do?” Một cô gái hai mươi tuổi trả lời “Không có gì, không có gì là quan trọng. Đó là chuyện bình thường. Latvia luôn độc lập. Tôi học được điều đó từ cha mẹ tôi, ông bà tôi.“

Hầu hết những người chiến đấu cho tự do của Latvia chưa được sinh ra ở một quốc gia tự do. Cơ hội duy nhất là đất nước dân chủ đó là năm 1918. Tám mươi năm trước khi đất nước độc lập, không ai trong số họ được sinh ra trong thời tự do, trong thời cộng hòa. Nhưng họ gánh vác những trách nhiệm trong cuộc đời mình. Họ đã học lịch sử từ cha mẹ họ, và họ biết phải làm gì. Hầu hết những người xuống đường chống Liên Xô không biết nhiều về tự do, bởi vì cuộc đời của họ là dưới chế độ cộng sản. Nhưng điều duy nhất họ có trong đầu rằng Latvia là một nước độc lập và Latvia là một quốc gia dân chủ.

Điều tương tự với các em. Các em sinh ra ở đất nước này. Nhưng đừng quên rằng, đừng quên rằng, khi cha mẹ các em đến đây, rất khó khăn. Nhiều bậc cha mẹ đã phải làm việc với đồng lương tối thiểu để nuôi các em khôn lớn. Những gì các em có ngày hôm nay. Các em đã trở thành kỹ sư, các em trở thành bác sĩ, các em trở thành Ph. D. Tất cả điều các em có được bây giờ, không dễ dàng gì. Khó lắm. Chúng tôi đã sống qua một thời kỳ khó khăn, vô cùng khó khăn.

Vì vậy, đừng quên điều đó, và hãy tiếp tục làm bất cứ điều gì có thể để xây dựng cộng đồng của các em ở đây, để ủng hộ cuộc đấu tranh cho tự do đang diễn ra ngay tại thời điểm này ở Việt Nam.

Bất cứ điều gì các em làm bây giờ sẽ được chuyển sang các thế hệ sau. Như tôi đã nói, các anh của tôi đang ngồi đây, họ đã làm tất cả những gì có thể. Họ đã không hoàn thành mục tiêu của mình. Nhưng mục tiêu vẫn chưa bao giờ dừng lại. Mục tiêu chuyển đến cho thế hệ của tôi. Và chừng nào tôi còn sống trên thế giới này, tôi sẽ tiếp tục đấu tranh cho tự do của Việt Nam.

Đời người trôi qua rất nhanh. Giống như một chiếc lá rơi khỏi cây. Nhưng cây vẫn ở đó. Cây không bao giờ chết. Vì vậy, xin vui lòng làm bất cứ điều gì các em có thể để giúp đỡ.

Bởi vì một ngày nào đó chúng tôi chết đi, các em sẽ lớn lên, và các em có thể ra đi trong một ngày, con cái các em lớn lên. Nhưng nước sông vẫn chảy. Chảy trong tâm hồn các em giống như lịch sử Việt Nam.

Chúng ta đã chiến đấu trong hàng ngàn năm. Ngày đó không có internet. Ngày đó không có Facebook. Không có gì. Làng này sang làng khác phải mất nhiều ngày mới tới. Nhưng tổ tiên của chúng ta vẫn chiến đấu, và Việt Nam là một nước độc lập.

Vì vậy, hãy làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì các em có thể làm. Ngồi lại với nhau. Các em không cần phải làm những việc lớn. Các em không cần phải làm những dự án lớn. Chỉ là một giọt nước. Những giọt nước làm thành dòng sông. Những giọt nước làm nên biển cả. Đừng cố gắng suy nghĩ điều gì quá lớn. Hãy làm một việc nhỏ trong cộng đồng nhỏ, ngôi nhà nhỏ, ngôi làng nhỏ, và một ngày Việt Nam sẽ được tự do lần nữa.

Cảm ơn.

Trần Trung Đạo

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *