Nguyễn Đức Tùng: BỐN MƯƠI NĂM THƠ VIỆT HẢI NGOẠI: TRẦN TRUNG ĐẠO

• Tiểu sử
Trần Trung Ðạo quê Duy Xuyên, Quảng Nam, cựu học sinh Trung học Duy Xuyên, Trung học Trần Quý Cáp, Hội An, cựu sinh viên Kinh Tế, Vạn Hạnh và Luật, Sài Gòn. Vượt biên bằng đường biển năm 1981, tạm trú tại trại Palawan, định cư tại Mỹ trong cùng năm. Học điện toán tại Wentworth Institute of Technology và Boston University. Kỹ sư điện toán cho một công ty đầu tư tài chính tại Boston. Khởi động các sinh hoạt văn hoá, tuổi trẻ trong mạng lưới Internet từ cuối thập niên 80.

Ông đóng góp tích cực vào nỗ lực xây dựng các phong trào trẻ tại hải ngoại từ đầu thập niên 90 đến nay. Thuyết trình về các chủ đề tuổi trẻ tại các cộng đồng Việt Nam, các hội nghị nhân quyền, đại học, tổng hội sinh viên, trại hè.

Tác phẩm:
– Giấc mơ Việt Nam (văn)
– Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười (thơ)
– Thao thức (thơ)
– Thơ Trần Trung Đạo (thơ)
– Tâm bút Trần Trung Đạo (văn)
– Mao Trạch Đông, cuộc đời chính trị và tình dục (lược dịch)

Trần Trung Đạo làm thơ rất sớm ở hải ngoại. Gần đây anh viết ít đi, trong khi những quan tâm về xã hội vẫn sôi nổi. Ngôn ngữ thơ có tính mô tả, trực tiếp, nhưng vẫn chứa nhiều xúc động tình cảm. Anh quan tâm đến lịch sử đất nước, các bi kịch dân tộc, cuộc đấu tranh của con người trước những vấn nạn khác nhau. Đó là một loại thơ vừa hoài niệm vừa phản kháng: sự kếp hợp những khía cạnh của đời sống tinh thần một người lưu vong. Sự yêu mến của nhiều người đối với thơ anh hướng về những bài trữ tình, giản dị, chân thành; nhưng càng về sau anh càng có những bài mang tính hiện thực và tranh luận, ở thể thơ tự do. Chất giọng hiện đại, phản ánh không khí của đời sống đương thời. Mặc dù những quan tâm xã hội rộng rãi, thơ anh không phải vì vậy mà đơn thuần chỉ là phương tiện diễn đạt. Ở một số bài thơ có tính độc thoại, người đọc kỹ có thể tìm thấy các liên kết tự do về hình ảnh. Thơ đứng giữa một bên là các yếu tố truyền thống về văn hóa và ngôn ngữ, một bên là sự đổi mới về nhận thức. Khi nào sự thăng bằng giữa hai khía cạnh này đạt được, anh có những bài thơ hay. Anh chuyển từ thơ cổ điển thành thơ tự do dễ dàng, có lẽ vì không cố tình làm mới ngôn ngữ chỉ để làm mới. Chỉ một người biết rõ lịch sử và biết nhiều về tình yêu mới có thể kếp hợp hai thứ ấy trong thơ của mình. Thơ thiếu sự hài hước, sự ngạc nhiên, tính châm biếm, nhưng ngược lại có chất tâm tình, sự chia sẻ, lời kêu gọi, sự tha thứ, những yếu tố dựng nên căn nhà tâm hồn của thơ Trần Trung Đạo.

Vì vậy, thơ anh có vị trí riêng, được nhiều người, nhất là những người trẻ tuổi, ở hải ngoại biết tới và yêu mến.

ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm Mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng Mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Đừng khóc Mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM TRÊN ÐẠI LỘ SRI AYUTTHAYA

Người con gái Việt Nam
Trên đại lộ Sri Ayutthaya, Bangkok
Em đứng đó một mình ôm mặt khóc
Như chợt nhớ ra đây không phải Sài Gòn
Mái tóc thu buồn
Mái tóc héo hon
Bay phơ phất giữa phố phường xa lạ
Mười sáu tuổi kiếp giang hồ chung chạ
Trôi lang thang như những bọt bèo
Ðất nước nghèo không giữ nổi chân em
Nên xứ người em làm thân gái khách

Tuổi của em như sao mai mới mọc
Ðẹp vô tư như những cánh lan rừng
Tuổi bắt đầu của một mùa xuân
Có hoa bướm tung tăng
Có một chút tình yêu nhẹ nhàng thơ mộng
Lẽ ra ngày này em đang ngồi trong lớp học
Học làm người phụ nữ Việt Nam
Học chuyện thêu thùa may vá trông con
Học cả chuyện yêu đương
Ðẹp như trăng khi tròn khi khuyết

Bỗng dưng hôm nay em mất hết
Mất cả tuổi thơ mất cả cuộc đời
Bangkok chiều nay mưa lất phất rơi
Có làm em nhớ Sài Gòn mưa tháng sáu
Nhớ con hẻm vào nhà em
Dường như lúc nào cũng tối
Nhớ mẹ già đôi mắt dõi mù tăm
Nhớ đám em thơ đang đứng mỏi mòn trông
Tin của chị từ phương nào biền biệt
Còn ở đấy cả một trời thương tiếc
Như ngàn năm mây trắng vẫn còn bay

Nhìn sông Chao Phraya nước đục chiều nay
Có làm em nhớ đến sông Nhà Bè
Nhớ những con lạch nhỏ
Ðầy những rong rêu rác rưới
Cống rãnh gập ghềnh
Nước vẫn một màu đen nhưng là nước của em
Sẽ không thể nào đen như thế mãi

Khi cố bập bẹ vài ba tiếng Thái
Có làm em nhớ thuở lên năm
Ba bảo em đánh vần hai chữ Việt Nam
Em cố gắng năm lần bảy lượt
Nhưng cuối cùng dù sao em nói được
Mẹ thưởng em bằng những chiếc hôn nồng
Ba mỉm cười hy vọng chảy mênh mông
Ánh lửa tương lai đã bắt đầu nhen nhúm
Ánh lửa ngày xưa
Cho ngày mai tươi sáng
Ðã tàn đi theo giông bão cuộc đời

Sau những lúc đau thương da thịt rã rời
Em có khóc một mình trong bóng tối
Mỗi giọt lệ sẽ mang màu sám hối
Mỗi lời rên chôn giấu những ăn năn
Tóc thu buồn như những sợi oan khiên
Trói lấy cuộc đời em nghiệt ngã
Về đâu em chiều nay trên đất lạ
Về đâu em mưa gió phủ đầy sông
Người con gái Việt Nam trên đại lộ Sri Ayutthaya
Ðang nhắm mắt nhìn đời trôi vô tận

Lịch sử Việt Nam
Vinh nhục thăng trầm bao nhiêu bận
Nhưng chưa bao giờ đen tối hơn hôm nay
Ông cha ta có khi phải xuống biển tìm ngọc trai
Lên non tìm ngà voi trầm hương châu báu
Có những lúc cả giòng sông thấm máu
Có nhiều khi xương trắng gởi rừng sâu
Nhưng chưa một lần trong bốn ngàn năm
Có những cô gái Việt Nam
Phải sang xứ người bán thân nuôi miệng
Tủi nhục nầy không bao giờ rửa sạch
Nỗi đau nầy không phải của riêng em
Mà của mọi người còn một chút lương tâm
Và còn biết thế nào là quốc nhục

Ðêm nay anh viết nốt bài thơ
Dẫu biết chẳng thể nào tới tay em được
Thơ của anh
Tâm sự của một người anh nhu nhược
Giữa muôn vạn khổ đau chỉ biết đứng nhìn
Lơ láo giữa chợ đời
Vết thương nặng trong tim
Anh vẫn ung dung như người khách lạ
Nước Mỹ ấm no làm anh quên tất cả
Quên bảy chục triệu đồng bào đang cảnh lầm than
Quên đám em thơ lưu lạc bốn phương ngàn
Quên cả chính anh với những đau thương thời thơ ấu
Ngày anh đi mang hờn căm nung nấu
Hẹn non sông một sớm sẽ quay về
Ðem thanh bình gieo rắc vạn trời quê
Ðem mạch sống ươm trên từng nắm đất

Giấc mộng ngày xưa
Dù anh không còn muốn nhắc
Vẫn lạnh lùng sống lại giữa đêm mơ
Anh đang khóc một mình
Hay đang khóc trong thơ
Không, chỉ hạt bụi vừa rơi vào trong mắt
Hạt bụi đó chính là đời em đã mất.

ĐÊM BẰNG HỮU Ở MONTREAL
Thân tặng anh chị Bá Dĩnh – Thủy Trang

Cơn mưa nào đưa ta về phương Đông
Ngọn gió nào thổi ta qua hướng Bắc
Buổi chiều Montreal, mây chập chùng cao thấp
Như những mảnh đời trong khoảng cách xa nhau

Uống không nhiều mà vẫn thấy say
Vẫn ngây ngất trong men tình bằng hữu
Nhà chị có một cành hoa bưởi
Ta chợt nhớ mình thuở tuổi mười ba

Tiếng hát chị còn vọng mãi trong ta
Bài thơ anh viết gởi bạn bè Đông Bắc
Ta viết dở dang, dù lòng thương nhớ nhất
Ngôn ngữ nào kể hết chuyện con tim

Ta trở về, thành phố nhỏ ngủ yên
Bỗng muốn làm mây bay tìm hướng cũ
Cho ta nhắn về phương Nam bão lửa
Có trái tim ta trên mỗi dặm đường

Đừng trách gì ta nhé, hỡi quê hương
Mười lăm năm, ta bỏ người đi biệt
Mười lăm năm, trong cõi lòng tha thiết
Giấc mơ làm người áo vải đất Tây Sơn

Chào Montreal, chào bằng hữu thân thương
Một đêm say theo từng tiếng hát
Mưa trên đường về, mưa trong ánh mắt
Ánh mắt tình người làm sáng nẻo ta đi.

ĐÊM NGỒI NGHE TIẾNG CHIM TRÊN BIỂN
Đêm ngồi nghe tiếng chim trên biển
Chợt nhớ ngày ra cửa Vũng Tàu
Một cánh chim chiều theo đưa tiễn
Vô tình … cũng thấy xót xa đau

Đừng theo, chim nhỏ, đừng theo nữa
Rồi sẽ như ta lạc lối về
Ta như ngựa bỏ đời hoang dã
Quay nhìn mờ mịt dấu sơn khê

Từ nay cánh hạt vàng xa khuất
Chân trời kỷ niệm trắng mênh mông
Xung quanh chỉ một màu mây nước
Cách một trùng dương, vạn nỗi lòng

Bỗng dưng ta mộng làm mây trắng
Rót xuống quê hương những giọt sầu
Đêm nay mẹ có ngồi than khóc
Nước mắt xin làm mây trắng bay

Đêm ngồi nghe tiếng chim trên biển
Như tiếng thu xưa thổi lá vàng
Lòng ta mấy độ vàng như lá
Từ buổi xa người trên bến sông

Ở đây ta sống đời khinh bạc
Sớm tối đi về một cõi riêng
Cả một sơn hà ta nỡ bỏ
Sá gì chỉ một trái tim em …

EM BÉ VIỆT NAM VÀ VIÊN SỎI
Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu

– Viên kẹo tròn này để dành cho Mẹ
Viên kẹo vuông này để lại cho Ba
Viên kẹo nhỏ này để qua cho chị
Viên kẹo lớn này để lại cho em
Còn viên kẹo thật to này… là phần Bé đấy

Bên bờ biển Palawan
Có một em bé gái
Tuổi mới chừng lên sáu lên năm
Đang ngồi đếm từng viên sỏi nhỏ
Và nói chuyện một mình
Như nói với xa xăm

– Em đến từ Việt Nam
Câu trả lời thường xuyên và duy nhất
Hai tiếng rất đơn sơ mà nhiều người quên mất
Chỉ hai tiếng này thôi
Em nhớ kỹ trong lòng

Em chỉ ra ngoài Đông Hải mênh mông
Cho tất cả những câu hỏi khác

Mẹ em đâu?
– Ngủ ngoài biển cả

Em của em đâu?
– Sóng cuốn đi rồi

Chị của em đâu?
– Nghe chị thét trên mui

Ba em đâu?
Em lắc đầu không nói
– Bé thức dậy thì chẳng còn ai nữa

Chiếc ghe nhỏ vớt vào đây mấy bữa
Trên ghe sót lại chỉ dăm người
Lạ lùng thay một em bé mồ côi
Đã sống sót sau sáu tuần trên biển

Họ kể lại em từ đâu không biết
Cha mẹ em đã chết đói trên tàu
Chị của em hải tặc bắt đi đâu
Sóng cuốn mất người em trai một tuổi

Kẻ sống sót trong sáu tuần trôi nổi
Đã cắt thịt mình lấy máu thắm môi em
Ôi những giọt máu Việt Nam
Linh diệu vô cùng
Nuôi sống em
Một người con gái Việt

Mai em lớn dù phương nào cách biệt
Nhớ đừng bao giờ đổi máu Việt Nam
Máu thương yêu đã chảy bốn ngàn năm
Và sẽ chảy cho muôn đời còn lại

– Viên kẹo tròn này để dành cho Mẹ
Viên kẹo vuông này để lại cho Ba
Viên kẹo nhỏ này để qua cho chị
Viên kẹo lớn này để lại cho em
Còn viên kẹo thật to này… là phần Bé đấy

Suốt tuần nay em vẫn ngồi
Một mình lẩm bẩm
Ngơ ngác nhìn ra phía biển xa xôi
Như thuở chờ Mẹ đi chợ về
– Thật trễ làm sao
Em tiếp tục thì thầm
Những câu nói vẩn vơ
Mẹ ngày xưa vẫn thường hay trách móc
Em cúi đầu nhưng không ai vuốt tóc
Biển ngậm ngùi mang thương nhớ ra đi
Mai này ai hỏi Bé yêu chi
Em sẽ nói là em yêu biển

Nơi cha chết không trống kèn đưa tiễn
Nơi tiếng chị rên
Nghe buốt cả thịt da
Nơi Mẹ chẳng về dù đêm tối đi qua
Nơi em trai ở lại
Với muôn trùng sóng vỗ

Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu.

VẪN ĐỨNG LÊN CƯỜI VỚI THẾ NHÂN
Ta vẫn đi trên quãng đường dài
Âm thầm, không một dấu chân ai
Ta đi như thế từ lâu lắm
Thuở tóc chưa vàng, mộng chửa phai

Bốn mươi năm ngó lại đời mình
Khóc nhiều cho vận nước điêu linh
Quê hương ngàn dặm trời mây trắng
Bóng mẹ chìm trong mỗi hướng nhìn

Mẹ trách ta sao lỡ hẹn thề
Mỗi mùa lá rụng lắng tai nghe
Cây đa già đứng bên đường vắng
Chiếc lá vàng bay chẳng trở về

Em trách ta xuống phố quên làng
Bao lần én lượn, bướm bay ngang
Em ơi con bướm vườn Xuân ấy
Chẳng thể tìm nhau, chỉ ngỡ ngàng

Bạn trách ta toan tính lọc lừa
Trăm lần ta chẳng thiết hơn thua
Ðời ta xiêu lạc từ thơ ấu
Coi chuyện ơn thù như nắng mưa

Ta vẫn đi trên quãng đường trần
Thương từng hạt bụi vướng đôi chân
Ðời xô ta gục, buồn, không trách
Vẫn đứng lên, cười với thế nhân.

THƯƠNG PARIS NHƯ NỖI NHỚ SÀI GÒN

Lịch sử dắt tôi qua những con đường
Quanh co đầy bóng tối
Bóng tối hoài nghi, oán ghét, hận thù
Những lô-cốt thực dân dày
Những địa đạo âm u
Đã có một thời tôi không thích nghe tiếng Pháp.
Tôi thuộc lòng chuyện Henry Rivière đưa quân ra Bắc
Hoàng Diệu treo cổ dưới cành cây
Bao oan hồn ông bà tôi phảng phất đâu đây
Trên những cánh đồng Việt Nam
Máu xương còn đọng lại
Nhưng lịch sử cũng dạy tôi
Để vươn lên cùng thời đại
Một con người
Một đất nước
Phải vượt qua.
Hận thù dày một ngày cũng sẽ phôi pha
Chỉ có tình người là ở lại
Để sáng hôm nay
Tiếng bom nổ rất xa nhưng sao tôi nghe gần chi lạ
Bởi vì tôi thương Paris như nỗi nhớ Sài Gòn.

CHẾT NHƯ NGƯỜI VIỆT NAM
Em bị giết ở Florida
Anh tự thiêu ở Indonesia
Chị xác trôi trên biển
Cha chết trong rừng già

Ai khóc ở ven sông
Con cò trắng nhớ mong
Mười bảy năm gánh gạo
Ðời như chiếc lưng cong

Người nước Mỹ về thăm
Chuyện cũ thành xa xăm
Nhớ gì chăng quá khứ ?
Well, it’s been a long time …

Kẻ về từ Hongkong
Mang theo cả mùa đông
Không đeo gì vẫn nặng
Không buồn sao mưa giăng

Em chết ở Florida
Em chết vì màu da
Anh chết từ trại cấm
Anh chết vì tự do

Người chết không ai hay
Người chết trong đêm nay
Mang vết thương quá khứ
Máu rỉ vào tương lai

Chết như người Việt Nam
Trại cấm hay rừng sâu
Bên nầy hay bên nớ
Một nỗi buồn như nhau.
CON SINH RA TRÊN ĐẤT MỸ
Con sinh ra trên đất Mỹ
Ðất nước có bốn mùa hoa nở
Có chú chuột Mickey
Và Disney World muôn màu rực rỡ
Có ông Rogers
Với khu láng giềng hàng xóm thần tiên
Có những lâu đài
Với những chuyện tình rất mực dễ tin
Có những loài chim bốn mùa líu lo tiếng hót
Những loài thú không bao giờ biết khóc
Những giòng sông trong vắt chảy quanh năm
Thời thơ ấu của con
Ðược trải trên những con đường lát ngọc
Tương lai của con
Ðược viết lên bằng những màu son
Con đến trường có Mẹ đón Ba đưa
Áo con mới như đời con luôn đổi mới
Khi con ốm Ba bồi hồi lo lắng
Khi con cười nghe rộn tiếng chim ca
Con được cưng chiều từ khi mới sinh ra
Sẽ không hiểu thế nào là mất mát
Nên rất nhiều lần
Ba ngại kể với con
Câu chuyện về một xứ Việt Nam
Nhiều nghìn dặm xa xôi
Phía bên kia trái đất
Nơi có hàng triệu đứa bé tuổi con
Cuộc đời chúng còn đang lây lất
Không bao giờ được điểm tô
Bằng những chuyện thần tiên
Chúng chưa hề biết đến chú chuột Mickey
Không hề biết đến ông Rogers và khu hàng xóm
Mỗi ngày qua đi là một ngày buồn thảm
Ðược viết bằng những giọt đau thương
Ðược vẽ nên bằng những cảnh thê lương
Và khổ nhục còn nhiều hơn tuổi tác
Những đứa bé chưa biết mặc quần
Chưa biết lau khô nước mắt
Ðã trở thành người du thực tha phương
Bước lạc loài ngay chính giữa quê hương
Mồ côi từ trong lòng tổ quốc
Chúng sẽ trôi về đâu
Giữa biển đời bát ngát
Bốn phương trời không một chỗ dừng chân
Bên những vỉa hè mưa gió phủ quanh năm
Chúng sẽ tìm đâu ra một hơi thở ấm
Của mẹ của cha
Của bà con hàng xóm
Chẳng còn ai dù chỉ một người thân
Trước khi vào nghề đánh giày, móc túi, lang thang
Chúng đã là tương lai của dân tộc Việt
Một sự thật bẽ bàng rất nhiều người không biết
Và cũng rất nhiều người đang cố để quên đi
Con sẽ không bao giờ
Ghé qua những khu bệnh viện để xem
Nơi nhiều đứa trẻ bệnh hoạn, tật nguyền
Vừa mới chào đời
Ðã phải nằm đợi chết
Có đứa bị bỏ quên ngay cả trong thùng rác
Có đứa được nhặt về từ những ổ mãi dâm
Dù ở đâu cũng có chuyện thương tâm
Nhưng ở Việt Nam
Chuyện thương tâm đã trở thành quen thuộc
Lòng nhân từ không còn đất dung thân
Có nhiều nơi không đủ thuốc thang
Thiếu cả những người để lo săn sóc
Nhân loại lãng quên
Ðồng bào ngoảnh mặt
Những lời rên không đủ để quên đau
Con cũng sẽ không bao giờ
Thấy những vết đao
Ðã chém xuống đời Ba thời thơ ấu
Ngày Bà Nội mất Ba chưa đầy một tháng
Ông Nội gánh Ba đi lưu lạc khắp mọi miền
Vượt sông Thu Bồn
Băng núi Quế Sơn
Qua cầu Chìm
Rồi về lại Duy Xuyên
Những tên tuổi những địa danh
Ðã in sâu vào trong trí nhớ
Thời thơ ấu của Ba
Như một cây thông nhỏ
Ðứng lẻ loi trên một kiếp người
Ông Nội thường hay kể chuyện vui
Như để cố quên đi một đời lận đận
Và cũng để quên đi bóng hình người bạn
Mới ngày nào nguyện ước chuyện trăm năm
Ðêm mưa phùn gió bấc thổi qua sông
Là những lúc ông âm thầm không nói
Ngắm xa xôi cuối chân trời mòn mỏi
Một tình yêu chan chứa thủy chung
Một tình yêu trong sáng tựa trăng rằm
Ðẹp đơn giản như những tờ lụa trắng
Chiếc khăn lụa trắng ngày xưa
Bà Nội thường hay vấn
Ba vẫn chắt chiu như kỷ vật ngọc ngà
Ðời của Ba từ lúc mới sinh ra
Buồn hiu hắt như một loài thảo mộc
Ðã mọc lên từ những hố bom sâu
Thường tìm quên trong những tiếng thơ sầu
Thường hay đứng một mình trông núi biếc
Khi sinh ra đã nhìn người chém giết
Nên tủi buồn nặng trĩu cả hai vai.

Ở MỘT NƠI KHÔNG CÓ MÙA XUÂN
Ở một nơi không có mùa xuân
Chim chóc cũng chẳng buồn về đậu
Ngày hai buổi em về qua xóm lạ
Buồn vương trên tóc nhớ theo chân

Nắng Sài Gòn từng giọt rưng rưng
Thời con gái tan theo từng giọt nắng
Anh ra đi phố phường xưa hoang vắng
Tháng năm buồn kỷ niệm ngủ không yên

Em vẫn mơ hoài câu chuyện thần tiên
Nàng Tô Thị Việt Nam
Thờ chồng nuôi tằm dệt vải
Chuyện anh kể năm xưa
Em học thuộc lòng nên còn nhớ mãi
Nhỡ mai về anh sẽ trách em quên.

Em dấu kín nỗi buồn
Chỉ khóc lúc nửa đêm
Như sợ anh biết sẽ cười em yếu đuối
Em dắt con thơ qua vùng Kinh Tế Mới
Tháng năm ròng học cuốc đất trồng khoai
Da em sờn vì cực khổ trần ai
Tóc em rối vì dãi dầu mưa nắng
Em cố giữ lại đây nụ cười trong trắng
Sợ khi anh về mắt ướt sẽ không vui.

Cây hy vọng em trồng
Trước ngõ vẫn xinh tươi
Lớn lên bằng giọt mồ hôi sớm chiều em nhỏ
Trái tim em dòng thủy chung vẫn đỏ
Vẫn mặn nồng như thuở mới yêu nhau.

Không hẹn hò nhưng buổi sáng hôm nay
Anh trở lại với người đàn bà xa lạ
Mười năm anh đi mẹ con em vất vả
Chỉ một lời xin lỗi đủ sao anh.

Anh đã quên rồi những chuỗi ngày xanh
Những kỷ niệm vàng hoe trong ký ức
Anh trở lại dững dưng nhìn quá khứ
Của một thời sỉ nhục gánh trên vai
Anh đã làm gì suốt một đời trai
Ngoài chút bả lợi danh
Chút da thịt thơm mùi hương phấn lạ
Người vợ trẻ của anh sẽ chẳng bao giờ hiểu cả
Vì chính anh đã gian dối với lòng mình.

Anh sẽ nói gì trước những điêu linh
Của đất nước còn chìm trong máu lệ
Ngày ra đi, anh thề non hẹn bể
Ngày trở về, ngoảnh mặt với quê hương.

Anh sẽ nói gì trước những đau thương
Của đồng bào anh trong ngục tù tăm tối
Ngày cha chết còn một lời trăn trối
Mong anh đứng thẳng làm người
Giấc mộng vàng anh dệt thuở hai mươi
Anh nỡ thay cho một tâm hồn thác loạn.

Vầng trăng ước trong lòng em vẫn sáng
Mười năm chờ nghe một tiếng thương yêu
Em nối tình mình theo mũi chỉ đường kim
Ðan chiếc áo cho ngày anh trở lại
Nhưng bóng hạc vẫn nghìn trùng bay mãi
Ðể giang hà mòn mỏi tiếng thông reo.

Ði đi anh đừng trở lại đây
Em sẽ khóc nhưng không hề nuối tiếc
Chỉ tội nghiệp cho anh một đời thua thiệt
Gian khổ tù đày để được thế thôi sao?

LỜI QUÊ HƯƠNG
Xin đừng bỏ rơi tôi
Trong những ngày khốn khó
Nhọc nhằn vẫn còn đây
Niềm đau xưa còn đó

Người đi về hướng Ðông
Hồn tôi treo ngọn sóng
Trong đáy mộ mênh mông
Xác thân tôi lạnh cóng

Xin đừng bỏ rơi tôi
Trong giờ đang hấp hối
Tôi như ngọn đèn khuya
Lập lòe trong đêm tối

Người đi về hướng Tây
Hồn tôi mây viễn xứ
Máu rỉ dưới chân tôi
Gót chân đời lữ thứ

Xin đừng bỏ rơi tôi
Lời nguyền rơi nước mắt
Tôi như nhánh sông chia
Hai bờ đau ngăn cách

Người đi về hướng Nam
Tôi ngồi ôn quá khứ
Ôi thân thể của tôi
Ðang lõa lồ đau nhức

Xin đừng bỏ rơi tôi
Bao nhiêu rồi mất mát
Chưa thấy đủ hay sao
Những điêu tàn đổ nát

Xin đừng bỏ rơi tôi
Sao người bỏ rơi tôi
Xin đừng bỏ rơi tôi
Sao người bỏ rơi tôi.

THAO THỨC

Vô tình thôi, ta trở lại nơi này
Chiều tháng tư ngồi trông ra cửa biển
Cơn gió lạnh thổi lòng ta xao xuyến
Thái Bình Dương, ta nhớ lắm, Thái Bình Dương

Cũng thấy gần thêm, một chút, với quê hương
Một chút nữa trong nghìn trùng diệu vợi
Ôi đất nước, sau mười năm “đổi mới”
Có lớn hơn thêm một chút tình người

Từ độ vầng trăng tắt bóng trên đồi
Ta mang thơ đi vào đời máu chảy
Hờn vong quốc trong lòng ta lớn mãi
Vẫn ngày đêm mang nguyện ước đi tìm

Bước giữa quê người, đường mấy nẻo chênh vênh
Bao toan tính và bao lần dang dở
Chiều San Francisco, ta nghe hồn trăn trở
Bay về đâu, đàn chim Việt, sẽ về đâu ?

Vô tình thôi, như những hạt mưa ngâu
Thấm ướt trên vai ta đời đơn bạc
Ba mươi tháng tư, mười lăm năm lưu lạc
Chưa nguôi niềm thao thức thuở hoa niên.

TÔI VẪN NỢ EM MỘT LỜI XIN LỖI
Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi
Dấu trong lòng từ buổi bước lên xe
Thơ tôi viết bao lần không dám gởi
Chuyện tình buồn năm tháng lớn khôn theo

Em tội nghiệp như cành me trụi lá
Hạt sương khuya nuôi ngọn cỏ sân trường
Đêm tháng sáu, mưa có làm em nhớ
Đêm mưa nào, tôi bỏ trốn quê hương

Em ở lại sắc hương tàn phấn rũ
Thời xuân xanh qua rất đổi vô tình
Em có khóc khi mỗi mùa thu tới
Lá thu vàng rơi xuống tuổi điêu linh

Giờ tạm biệt tôi ngại ngùng không nói
Không dám nhìn đôi mắt nhỏ thơ ngây
Em đâu biết giữa cuộc đời giông tố
Tôi chỉ là một chiếc lá khô bay

Đau nhức chảy theo dòng thơ tôi viết
Thu Bồn ơi, trăng nước có còn chăng
Tôi lận đận sớm chiều lo cơm áo
Ngoảnh mặt nhìn bến cũ gió mưa giăng

Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi
Nợ quê hương một chỗ đất chôn nhau
Nợ cha mẹ nỗi nhọc nhằn khuya sớm
Tôi nợ tôi mộng ước thuở ban đầu.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *