BỨC TRANH SÔNG NÚI 



Hỡi những nhà họa sĩ quê hương 
Hãy vẽ dùm tôi đôi mắt mẹ 
Hai mươi năm, mấy nghìn đêm lặng lẽ 
Âm thầm nhỏ lệ xuống non sông

Hãy vẽ dùm tôi chiếc áo mùa đông 
Ðắp trên xác cha già còn lạnh buốt 
Ðể gian khổ không làm tôi chùn bước 
Cuộc đấu tranh nầy vì nước Việt Tự Do 

Hãy vẽ dùm tôi những nỗi âu lo 
Trên khuôn mặt anh ngày đêm trong ngục tối 
Ai rên siết sao lòng tôi nhức nhối 
Tiếng căm hờn nghe buốt cả quê hương 

Hãy vẽ dùm tôi một nén nhang thơm 
Trên phần mộ những người vừa ngã xuống 
Vẫn còn đây An Lộc, Trị Thiên, Bồng Sơn, Mộ Ðức . . . 
Vẫn còn đây Lê Văn Hưng, Hồ Ngọc Cẩn, Nguyễn Khoa Nam . . . 

Hãy vẽ dùm tôi biển cả mênh mông 
Nơi hải tặc bao lần ghi tội ác 
Ðể thơ tôi được biến thành dao mác 
Sẽ một ngày đòi nợ máu quân Xiêm 

Hãy vẽ dùm tôi mái tóc của em 
Chảy tha thướt trên bờ vai mơ mộng 
Cho tôi dệt những vần thơ hy vọng 
Khi nghĩ về đất nước tương lai 

Hãy vẽ dùm tôi một nhánh hoa mai 
Ðã nở rộ trên vườn nhà tôi dạo ấy 
Dù hôm nay lửa bạo tàn còn ngút cháy 
Tôi vẫn tin rằng sẽ có một mùa Xuân 

Hãy vẽ dùm tôi hình chữ S thân thương 
Không có những đường phân chia ngăn cách 
Quê tôi đó từ địa đầu Việt Bắc 
Vẫn nối dài đến tận Mũi Cà Mau. 


Trần Trung Ðạo