Tưởng niệm Huynh Trưởng Viên Lạc Phạm Gia Bình - tự thiêu lúc 7:30 giờ sáng ngày 6 tháng 4 năm 1993 tại Connecticut, Hoa Kỳ, hưởng dương 43 tuổi. Anh Viên Lạc Phạm Gia Bình được Hội Đồng Viện Hóa Đạo GHPGVNTN tấn phong Bồ Tát Tại Gia và Ban Hướng Dẫn Trung Ương GĐPTVN truy tặng Cấp Tín Danh Dự của Gia Đình Phật Tử Việt Nam.


 

Hoa Ðạo

 

 Anh trở về đất mẹ giữa mùa xuân

 Mang ánh đuốc thắp lên từ nước Mỹ

 Rực rỡ hôm nay

 Măt trời chân lý

 Sáng trong lòng nhân loại khắp năm châu.

 

 Anh trở về xoa dịu những thương đau

 Nguyện ở lại bên đồng bào khốn khổ

 Trái tim anh giọt tình thương vẫn nhỏ

 Theo mỗi ngày mưa tháng nắng ở quê nhà.

 

 Cây Vô Ưu trong lòng anh

 Hôm ấy đã trổ hoa

 Thơm ngát cả mười phương

 Mùi hương Chân Thiện Mỹ

 Căn nhà nhỏ thanh Bình trên quê mẹ   

 Giữa khu vườn an Lạc cỏ đang xanh.

 

 Anh có về thăm Thiên Mụ không anh

 Xin nhớ ghé qua chào Ôn Đôn Hậu

 Ngài ngồi đấy mắt trông ngoài ngàn dặm  

 Nỗi đau lòng Pháp Nạn vẫn chưa yên.

 

 Anh có về quê hương xin ghé bến sông hiền   

 Chị Yến Phi, chị Nhất Chi Mai

 Đang chèo thuyền ra đón

 Em Quách Thị Trang miệng mỉm cười, tay vẫy nón

 Ba mươi năm rồi 

 Ôi đôi mắt ấy thân thương.

 

 Cổng Từ Đàm mấy độ phong sương

 Tháp Xá Lợi bao tầng hương khói lạnh

 Chùa Vạn Phước một Người đang mong đợi

 Tổ đình Ấn Quang vắng biệt dấu chân Thầy   

 Mười tám năm rồi Pháp Nạn vẫn còn đây.

 

 Anh trở về xin ghé Trại Hàm Tân

 Thăm thầy Thiện Minh

 Nhục thể bị phơi giữa rừng già hiu quạnh

 Họ tra tấn thầy

 Đôi mắt bầm đen

 Màu da tím thẫm

 Họ giết một người chỉ biết có thương yêu

 Bước chân thầy đi

 Khập khễnh mỗi buổi chiều

 Dọc hai hành lang Trung Tâm Quảng Đức

 Vết thương nặng đã nhiều năm đau nhức

 Vẫn cố nghiêng người mang Đạo Pháp trên vai

 Thầy còn đây với biển rộng sông dài.

 

 Anh có về thăm lại miền Tây

 Nhớ ghé Cần Thơ

 Viếng Chùa Dược Sư

 Thăm mười hai thánh 

 Lửa Vô Úy chẳng bao giờ tắt lạnh

 Như linh hồn anh sống mãi muôn thu.

 

 Đường Việt Nam dù lắm sương mù

 Nhưng có anh trời quê hương sẽ sáng

 Hoa Đạo nở thành niềm tin và hy vọng 

 Nở ở những nơi nào máu thánh một lần rơi.

 

 Cây Nhân Duyên từ bao kiếp luân hồi

 Trên đất lạ đã âm thầm  kết trái

 Đại Lực muôn nghìn năm góp lại

 Đã chuyển thành Tam Muội đốt vô minh.

 

 Bên Hồ Thủy Tinh chim hót vui mừng

 Nơi anh ở không hận thù chém giết

 Trăng sẽ sáng trong lòng anh bất diệt

 Sáng như hồn anh vời vợi giữa non sông.

 

 Cám ơn anh

 Đã để lại một niềm tin

 Một con đường dẫn vào lịch sử

 Mỗi tiếng nói của anh

 Đã trở thành bất tử

 Mỗi lời dặn dò là nguyện của đoàn sinh.

 

 Đường các em đi sẽ chẳng cô đơn

 Dẫu đất nước còn chìm trong bóng tối

 Căn nhà Mẹ mười tám năm mưa lũ

 Áo Mẹ bạc màu nghìn mảnh vá tang thương 

 Ai đã đem hận thù gieo rắc giữa quê hương

 Các em sẽ biến chúng thành phân bón

 Cho cây tình thương trổ lá đơm cành

 Ai đã đem lửa bạo tàn đốt cháy tuổi xuân xanh

 Các em sẽ biến chúng thành ánh sáng

 Cho bình minh hừng hực cả tinh cầu

 Anh em về nhìn lại mặt nhau

 Quên đi những đêm dài tăm tối.

 

 Bầy nai lạc giữa rừng già trăm lối

 Đêm vẫn tìm nhau qua tiếng hú thân quen

 Phải chăng từ trong mỗi con tim

 Đã cưu mang chung một niềm đau

 Và nỗi nhớ thương không thể nào dấu được.

 

 Đường các em đi dù gập ghềng xuôi ngược

 Nhưng mỗi lần nhắc đến tên anh

 Vẫn thấy nụ cười trong đôi mắt em xanh

 Thấy bóng mát chạy dài theo chân mẹ

 Thấy nước chảy qua cánh đồng nứt nẻ

 Thấy mặt trời thức dậy giữa đêm đông.

 

 Cám ơn anh đã để lại một dòng sông

 Dòng nước Từ Bi chẳng bao giờ tắt

 Cành Hoa Đạo muôn đời không héo hắt

 Hương ngạt ngào vạn kiếp chẳng phôi pha.

  Trần Trung Đạo

* Hồ Thủy Tinh( Crystal Lake) : Nơi huynh trưởng Viên Lạc tự thiêu.