VỀ NHẬN QUÊ HƯƠNG 



Hai đứa trẻ mồ côi 
Vừa bước xuống phi trường 
Tay kéo lết bịch áo quần nhận từ Trại Cấm 
Ðứa bé gái đôi mắt tròn xoe 
Như chừng sắp khóc 
Miệng thì thầm 
- Ðây là đâu vậy hở anh ? 
- Nơi này người ta gọi là Việt Nam 
Anh không nhớ rõ nhưng đoán chừng là vậy 
Lát nữa khi trở về với Ngoại 
Em nhớ nhắc Anh để hỏi Ngoại thêm.

Bà Ngoại đến lâu rồi 
Ðang đứng đợi gọi tên 
Ðôi mắt đã mờ nên không trông thấy 
- Nguyễn Thị Hạnh ? Ồ phải rồi chúng đấy 
Cháu của tôi, hai cháu của tôi đâu ? 

Hai giọt sương mới mấy tuổi đầu 
Ðã lưu lạc từ khi chưa biết nói 
Cha mẹ chết trên bãi mìn biên giới 
Các em nuôi lớn nỗi buồn 
Trong Trại Cấm Sikiew. 

Hai nhánh lau non trong nắng sớm mưa chiều 
Thời thơ ấu của hai em buồn như tiếng cú 
Sau lớp rào gai ngày đêm tăm tối 
Các em biết gì về hai chữ tự do. 

Mai này khi trở lại Mỹ Tho 
Các em sẽ lớn với trăm ngàn câu hỏi 
Các em đứng bên bờ sông quê ngoại 
Như ánh trăng vàng 
Thương tiếc thuở rong chơi 
Em cứ hỏi đi nhưng ai sẽ trả lời 
Khi tang tóc còn đầy trên đất mẹ. 

Ba bóng người đứng ôm nhau lặng lẽ 
Ðể mặc lệ rơi theo giọt trẻ giọt già 
Các em trở về nhận diện quê cha 
Trong nước mắt tủi buồn lăn trên phi đạo. 

Trần Trung Ðạo