Tôi Bỏ Quên Tôi



Tôi đã dặn lòng mình bao nhiêu bận
Nhắc làm gì những chuyện cũ xa xôi
Mười bảy năm như ánh chớp ngang trời
Sẽ tan biến vào không gian vô tận

Những tủi nhục của một thời lận đận
Đã bao lần cố khép lại trong tôi
Dẫu khổ đau năm tháng cũng qua rồi
Dẫu thương tiếc cũng đã thành kỷ niệm

Khi ngồi lại một mình trong yên lặng
Tôi âm thầm tự hỏi lấy riêng tôi
Tôi là ai ngơ ngác đứng trên đời
Và dĩ vãng trên vai gầy trĩu nặng

Tôi đã bỏ quê hương nghèo ở lại
Để đi tìm một chút đỉnh công danh
Được gì đây sau những cuộc tranh dành
Tôi kết quả vẫn là người thua cuộc

Tôi đã đổi ánh trăng vàng quen thuộc
Cho ánh đèn phố thị sáng đêm thâu
Bã vinh hoa che đậy kiếp trâu cày
Xe với ngựa để giấu đời nô lệ

Tôi đã đổi tấm tình sâu của mẹ
Cho dăm lời mật ngọt thấm trên môi
Những điêu ngoa tôi học đã quen rồi
Những gian dối của lòng người đen bạc

Tôi đã bỏ giấc mơ thời loạn lạc
Nối hai bờ vĩ tuyến cách chia nhau
Anh em tôi sống chết ở phương nào
Tôi thiếu lắm chút tình người dân Việt

Tôi đã đứng bên nầy sông cách biệt
Bao năm rồi dõi mắt ngó bên kia
Tim tôi đau theo mỗi phút chia lìa
Máu tôi nghẹn theo mỗi giờ trông đợi

Ôi đất nước dù điêu tàn bao độ
Hẹn một ngày thắp ngọn nến thương yêu.
 

Trần Trung Ðạo