Chợt Nhớ Người Bạn Nhỏ 


Đêm không ngủ một mình đi xuống phố 
Bước lang thang cho hết những con đường 
Ngôi sao nhỏ cuối chân trời le lói 
Chợt nhớ người em gái ở quê hương 

Anh bỏ nhà đi năm mười bốn tuổi 
Học lọc lừa từ thuở tóc chưa xanh 
Viên đạn nổ xé từng trang sách vở 
Trụ đèn khuya thay thế ánh trăng rằm 

Anh muốn nói với em lời giã biệt 
Nhưng ngập ngừng ấp úng mãi không trôi 
Chừ xa lắc bên kia vùng kỷ niệm 
Nói gì đây, con sáo đã bay rồi 

Khi đứng lại bên bờ sông viễn xứ 
Anh bỗng thương tha thiết nhánh sông nhà 
Ở nơi đó có bao người lam lũ 
Mà cuộc đời là những chiếc sân ga 

Ta mất hết phải không em, từ đó 
Biết còn chi sau cuộc biển dâu này 
Bao ước vọng chết dần theo năm tháng 
Mà đời người thì tựa áng mây bay 

Anh cũng nhớ những ngày xưa thơ dại 
Tan học về đuổi bướm ở ven sông 
Con bướm ấy chẳng bao giờ trở lại 
Để mùa thu nghe lá đổ trong lòng 

Anh cũng nhớ lũy tre già cuối xóm 
Cây đa to lá rợp góc sân đình 
Con đôm đốm trong lòng anh vẫn sáng 
Tiếng ve sầu não nuột vẫn chưa quên 

Anh cũng nhớ áo em màu lụa trắng 
Mỗi đường tơ in dấu vết con tằm
Là anh đấy, những dòng thơ cay đắng 
Nhả cho đời trên mỗi bước lưu vong.
 
 

Trần Trung Ðạo




Ảnh: Lê Quang Xuân