Tôi Vẫn Nợ Em Một Lời Xin Lỗi 


Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi 
Dấu trong lòng từ buổi bước lên xe 
Thơ tôi viết bao lần không dám gởi 
Chuyện tình buồn năm tháng lớn khôn theo 

Em tội nghiệp như cành me trụi lá 
Hạt sương khuya nuôi ngọn cỏ sân trường 
Đêm tháng sáu, mưa có làm em nhớ 
Đêm mưa nào, tôi bỏ trốn quê hương 

Em ở lại sắc hương tàn phấn rũ 
Thời xuân xanh qua rất đổi vô tình 
Em có khóc khi mỗi mùa thu tới 
Lá thu vàng rơi xuống tuổi điêu linh 

Giờ tạm biệt tôi ngại ngùng không nói 
Không dám nhìn đôi mắt nhỏ thơ ngây 
Em đâu biết giữa cuộc đời giông tố 
Tôi chỉ là một chiếc lá khô bay 

Đau nhức chảy theo dòng thơ tôi viết 
Thu Bồn ơi, trăng nước có còn chăng 
Tôi lận đận sớm chiều lo cơm áo 
Ngoảnh mặt nhìn bến cũ gió mưa giăng 

Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi 
Nợ quê hương một chỗ đất chôn nhau 
Nợ cha mẹ nỗi nhọc nhằn khuya sớm 
Tôi nợ tôi mộng ước thuở ban đầu. 
 

          Trần Trung Ðạo