MƯỜI BẢY NĂM

 

Mười bảy năm trời như vó câu
Người đi biền biệt kẻ giang đầu
Sao chẳng trở về thăm bến cũ
Ðể thấy lòng đau cuộc bể dâu

Mười bảy năm rồi em nhớ anh
Như mây nhớ núi lá mơ cành
Hỡi người phiêu bạt bao năm trước
Sao chẳng về đây viết sử xanh

Mười bảy năm trời trong bóng đêm
Bao nhiêu thu đọng nhớ bên thềm
Áo cơm hai chữ đời sao nặng
Một gánh san hà ai nỡ quên

Mười bảy năm rồi không thấy nhau
Aó xưa giờ chắc đã phai màu
Tôi đi góp lá ngàn phương lại
Ðốt lửa cho đời sương khói bay

Mười bảy năm trời chưa đủ sao
Dậy đi đừng tiếc những chiêm bao
Một chút công hầu sao nỡ đổi
Một giải giang sơn máu lệ trào.
 

                 Trần Trung Ðạo