Chuyện Với Người Đã Khuất


Một chiều Xuân năm ấy
Con về Trung lần cuối
Ghé Duy Xuyên chào mẹ để ra đi
Nấm mồ hoang cây cỏ mọc xanh rì
Đã lâu lắm thiếu người chăm sóc
Mẹ có giận con không
Bao nhiêu năm miệt mài lưu lạc
Chẳng về đây hương khói một lần thôi
Mẹ nằm lại một mình
Trong đất lạnh đơn côi
Chờ con trẻ phương trời xa cách biệt
Ôi đời mẹ như một vầng trăng khuyết
Vẫn nghìn năm le lói ở đầu sông.

Ngày con ở trong tù
Nên chẳng kịp về thăm
Nghe tin nhà nước đang bắt đầu qui hoạch


Mồ mả không thân nhân sẽ bị cày lên sạch
Dành đất đai cho sản xuất tăng gia
Con đứng khóc một mình
Như thuở mới đi xa
Chắc mộ mẹ cũng bị cày lên như thế
Tài sản cuối cùng của con
Nắm xương tàn của mẹ
Xin cho con được trọn đạo làm người
Mất mẹ hiền từ thuở nằm nôi
Nên chưa bao giờ con khôn lớn đủ
Bao nhiêu năm đời con mưa lũ
Chưa hề hiểu trọn nghĩa yêu thương
Lời xô đuổi của họ hàng như vết chém ngang lưng
Hành trang đó con vào đời cô độc
Hôm ấy con về
Mộ vàng xưa cỏ mọc
Ngẩn ngơ nhìn nắm đất linh thiêng
Đâu làng Mã Châu, đâu Chợ Quận, Cầu Chìm...
Còn chăng, chỉ Thu Bồn đang tuôn nước mắt.

Căn nhà xưa con đã lớn lên
Nơi mẹ dệt chiếc khăn lụa mười màu trắng
Chiếc khăn nhỏ che đời con mưa nắng
Đã thành khăn tang vấn kín chuỗi ngày xanh
Cha cũng chết vội vàng không kịp trối trăn
Không kịp viết cho con bài học mới
Để từ đó con đi đường đời trăm vạn lối
Xã hội dạy con hai chữ lọc lừa
Rất ít tình người nhưng lắm chuyện hơn thua.

Hôm ấy con về ghé lại quê xưa
Thăm mộ mẹ một lần rồi vĩnh biệt
Ai ra đi thề non hẹn biển
Con ra đi không dám hẹn ngày về
Đời con buồn như tiếng vạc đêm khuya
Cây thông đứng lẻ loi trong mịt mù bão tuyết
Mẹ ơi !
Trăng quê ngoại nghìn năm sau vẫn khuyết
Vì đời con thiếu mẹ thuở nằm nôi.

Đêm nay giữa trời nước Mỹ xa xôi
Con viết bài thơ trong ngày giổ mẹ
Con đổi thay nhiều kể từ hôm ấy
Những buồn lo khắc khoải cũng nhiều hơn
Tóc bạc màu theo sương gió quê người
Chuyện cơm áo vẫn còn nhiều lận đận
Nghe tin nhà nước đã mấy lần qui hoạch
Mộ mẹ bị dời lên bãi cát Tây An
Ai sẽ che nắng che mưa trên nấm mộ hoang tàn
Ai đắp đất sau mỗi mùa lụt lội
Ai giẫy cỏ, xua đi từng ổ mối
Ai thắp nén hương khi Tết đến Xuân về
Và ai sẽ ngồi bên mẹ lúc đêm khuya
Ru tiếng hát cho nghìn thu lệ đổ
Giọt nước mắt khóc trong ngày giổ mẹ
Cho ngàn sau nhỏ xuống một trời thơ.

Dù mai đây con chết bụi hay bờ
Nương mây trắng con trở về với mẹ
Khi con sống cuộc đời cô lẻ
Cũng xin được một lần nghe tiếng mẹ ru nôi
Con sẽ không bao giờ đi nữa, mẹ ơi !.



Trần Trung Đạo