VẪN ÐỨNG LÊN 
CƯỜI VỚI THẾ NHÂN
 




Ta vẫn đi trên quãng đường dài 
Âm thầm, không một dấu chân ai 
Ta đi như thế từ lâu lắm 
Thuở tóc chưa vàng, mộng chửa phai

Bốn mươi năm ngó lại đời mình 
Khóc nhiều cho vận nước điêu linh 
Quê hương ngàn dặm trời mây trắng 
Bóng mẹ chìm trong mỗi hướng nhìn 

Mẹ trách ta sao lỡ hẹn thề 
Mỗi mùa lá rụng lắng tai nghe 
Cây đa già đứng bên đường vắng 
Chiếc lá vàng bay chẳng trở về 

Em trách ta xuống phố quên làng 
Bao lần én lượn, bướm bay ngang 
Em ơi con bướm vườn Xuân ấy 
Chẳng thể tìm nhau, chỉ ngỡ ngàng 

Bạn trách ta toan tính lọc lừa 
Trăm lần ta chẳng thiết hơn thua 
Ðời ta xiêu lạc từ thơ ấu 
Coi chuyện ơn thù như nắng mưa 

Ta vẫn đi trên quãng đường trần 
Thương từng hạt bụi vướng đôi chân 
Ðời xô ta gục, buồn, không trách 
Vẫn đứng lên, cười với thế nhân. 



Trần Trung Ðạo
 


 

 

Nghe tác giả ngâm
Vẫn Đứng Lên Cười Với Thế Nhân