NỖI BUỒN CHIẾN THẮNG 



Anh bước đi giữa trời đất Bắc 
Hà Nội mưa phùn lạnh kẽ xương 
Chiếc nạng gỗ khua từng tiếng nấc 
Gõ nhịp thương đau xuống mặt đường 

Như trụ đèn đêm không biết nói 
Anh âm thầm đi giữa mùa xuân 
Ðã cháy mộng vàng theo khói thuốc 
Thời hoa niên xếp ở ven rừng 

Những chiếc tượng đồng loang lổ máu 
Khẩu hiệu mờ dấu vết thi đua: 
"Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước" 
Anh cười, nước mắt chảy theo mưa 

Tổ quốc bao năm rồi "thống nhất" 
Anh về, đi giữa phố không quen 
Hà Nội mang nỗi buồn chiến thắng 
Thừa huy chương nhưng thiếu miếng ăn 

Chiếc lá cuối mùa không chỗ rụng 
Anh một đời thiếu chỗ dừng chân 
Gánh nợ non sông đành gởi lại 
Về đâu bốn phía gió mưa giăng 

Dăm trẻ ăn mày ngơ ngác đứng 
Tìm gì trong khoảng trống hôm nay 
Hỡi em, cô gái quàng khăn đỏ 
Lại gần anh nhận diện tương lai 

Anh bước đi giữa trời đất Bắc 
Mang niềm thương nỗi nhớ khôn nguôi 
Máu và tim của hồn tổ quốc 
Bốn nghìn năm chảy một dòng thôi 

Quê anh đó phố phường Hà Nội 
Lạnh lùng trong gió rét lê thê 
Nhỏ nước mắt chào anh trở lại 
Khóc một người con lạc lối về. 


Trần Trung Ðạo
                          

 






Ảnh Phó Hồng Việt Bằng