TÔI SẼ VỀ 

                 


Tôi sẽ về với căn nhà nhỏ năm xưa 
Nơi tôi lớn trong ngày mưa tháng nắng 
Nơi tôi uống nỗi nhọc nhằn cay đắng 
Nơi tôi ngồi nhớ mẹ lúc đêm khuya 
Tôi sẽ về dù núi cách sông chia 
Dù tay trắng như ngày tôi mới đến 
Chiếc ghe nhỏ mười lăm năm xa bến 
Vẫn mơ về chân cầu cũ thân yêu.

Tôi trở về như máu trở về tim 
Tim tôi đấy, bầm đen màu thống khổ 
Tôi sẽ về dù đi trong dông bão 
Dù nợ đời còn buộc lấy chân tôi 
Xin trả cho ai những thương xót ngậm ngùi 
Trả lại nhân gian những lạnh lùng khinh rẻ. 

Tôi sẽ về trong âm thầm lặng lẽ 
Vẫn chiếc aó bạc màu như thuở bước qua sông 
Vẫn một quê hương tôi ôm ấp trong lòng 
Lòng tôi đấy đã vơi nhiều oán trách 
Dù cát bụi thời gian dày trên mái tóc 
Tôi vẫn về tìm lại tuổi thơ tôi 
Gốc dừa xưa, cây đa cũ đâu rồi 
Xin cố đứng nghe người đi kể lể 
Chuyện đời tôi bao nhiêu năm dâu bể 
Nước Thu Bồn không chở hết đau thương. 

Tôi sẽ về sống chết với quê hương 
Trong hầm hố chưa tan mùi súng đạn 
Ai đã cướp mất của đời tôi những ước mơ, hy vọng 
Ðã gài chông trên luống tuổi thơ vàng 
Ai đã biến núi sông nầy thành một bãi tha hoang 
Tiếng rên siết trong đêm đã át đi giọng hò câu hát. 

Hãy trả lại màu xanh cho núi rừng bát ngát 
Trả lại niềm vui cho ánh mắt mẹ hiền 
Hãy trả lại cha già giấc ngủ bình yên 
Trả lại anh nước trên đồng cấy mạ 
Trả cho chị nắng trưa hồng đôi má 
Trả câu thơ tình cho những kẻ đang yêu 
Hãy trả lại cho Việt Nam một đất nước yêu kiều 
Trả lại cho đồng bào tôi bốn ngàn năm lịch sử. 

Hỡi ai đó còn mang lòng thú dữ 
Hai bàn tay nhuộm đỏ máu anh em 
Hãy ngưng đi những lọc lừa, đổi họ, thay tên 
Lớp phấn son chẳng thể làm một đào già trẻ lại 
Hãy ngừng tay, hỡi hận thù vọng ngoại 
Cho dân tộc này được lớn giữa yêu thương. 

Tôi sẽ về để sống với quê hương 
Mai tôi chết xin làm phân nuôi đất. 


Trần Trung Ðạo
 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chiếc ghe nhỏ mười lăm năm xa bến 
Vẫn mơ về chân cầu cũ thân yêu.