Người Hành Khất Việt Nam

Tôi không xin cả cuộc đời
Chỉ mong một chút tình người Việt Nam
Đời tôi nắng dãi mưa dầm
Ôm thương nhớ đứng gọi thầm tên nhau
Con tôi lưu lạc phương nào
Đứa ra miền Bắc, đứa vào miền Nam
Đứa về theo núi theo sông
Chết trong Trại Cấm, chết lòng biển sâu
Nhà tôi dột nát đã lâu
Bốn nghìn năm để một màu khăn tang
Tôi người hành khất Việt Nam
Ngồi nghe máu nhỏ xuống bàn tay khô
Tôi không giành giựt cơ đồ
Chỉ xin một chút tự do làm người.

 

Trần Trung Ðạo
 


 In memory of my late friend, Duong Hung,
 who translated the poem.

THE VIETNAMESE BEGGAR
by TRAN TRUNG DAO


I do not wish for long life,
just craving for love
for the people of Viet Nam.
Scorching sun and torrential rains
shape my life.
Despair wraps my body
Sorrow stands on my feet,
I call  the names of my children.
They all scatter
some stay in mountains, along rivers,
some head north, some move south,
some die in concentration camps,
some perish in deep oceans.
My Home is in ruin,
after four thousand years
now in mourning.
I am a beggar from Viet Nam
looking at dripping blood
on my bony hands.
Seeking no glory or power
I just beg for Freedom
for humanity.

DUONG HUNG

  
  

Tôi người hành khất Việt Nam
Ngồi nghe máu nhỏ xuống bàn tay khô